KHI MÀU ĐỎ ĐẦU TIÊN XUẤT HIỆN

Không ai biết chính xác Tết bắt đầu từ khi nào – chỉ biết rằng, khi nhìn thấy màu đỏ đầu tiên trên phố, lòng ta bắt đầu rộn ràng.
Một dải lụa đỏ ai đó treo trước cửa, chiếc bao lì xì đầu tiên ở quán cà phê, hay ánh hoàng hôn buổi cuối năm – ngả đỏ, ấm và dịu.
Tết không đến trong tiếng đồng hồ điểm, mà đến bằng một màu sắc, một cảm giác, một nhịp tim khẽ run lên giữa những ngày tưởng như bình thường.

Khi sắc đỏ len vào thị giác

Người ta vẫn nói: màu đỏ là màu của hạnh phúc, của may mắn, của khởi đầu tốt lành.
Nhưng với người Việt, màu đỏ còn là lời nhắc của ký ức.
Chẳng cần nhìn thấy bánh chưng hay cành đào, chỉ cần thấy một góc phố treo cờ đỏ, một sợi dây buộc quà màu đỏ, hay một tấm poster khuyến mãi tết sớm – ta đã nghe lòng mình khẽ động.

Vào một buổi sáng tháng Mười, trời còn chưa thực sự se, gió vẫn mang chút nắng oi của mùa hạ muộn. Vậy mà, chỉ cần thấy một cửa hàng thay tấm banner đỏ tươi với dòng chữ “Tết đến rồi”, tâm trí ta tự khắc gợi lại bao nhiêu thứ: tiếng chổi quét lá ngoài sân, tiếng mẹ giặt mền cuối năm, tiếng ba chậm rãi kiểm tra chiếc xe cũ trước khi về quê.

Màu đỏ ấy không ồn ào, không ép ai phải chuẩn bị gì. Nó chỉ khẽ gõ cửa giác quan, để nhắc rằng – sắp đến lúc rồi, sắp đến lúc để ta trở về.

Khi tâm trạng đổi màu

Có lẽ điều kỳ lạ nhất của Tết là: nó đến trước cả khi ta kịp chuẩn bị.
Trước cả khi bảng lương tháng Chạp về, trước cả khi ta lên kế hoạch dọn dẹp, Tết đã âm thầm bước vào từng cảm xúc.
Một chiếc áo đỏ ai đó mặc đi làm, một tin nhắn “cuối năm ráng lên” từ đồng nghiệp, hay một playlist nhạc Tết cũ phát lên trong quán nước – thế là tim ta tự nhiên vui.

Tết đến không cần lịch, chỉ cần tâm trạng.
Và khi tâm trạng ấy đổi màu – từ mệt mỏi sang háo hức, từ vội vàng sang đợi chờ – thì mọi thứ quanh ta cũng bắt đầu khác đi.
Cái góc phố từng quen thuộc bỗng thấy thân thương. Mùi khói xe bỗng gợi nhớ mùi bánh chưng nấu ngoài sân. Những dòng người tấp nập khiến ta không còn thấy ngột ngạt, mà lại thấy như đang sống trong một nhịp điệu rất quen, rất “cuối năm”.

Khi ký ức được mở khóa bằng sắc đỏ

Nếu ai hỏi, “Màu đỏ của Tết là gì?” – mỗi người sẽ có một câu trả lời riêng.
Với trẻ con, đó là màu của phong bao lì xì.
Với người lớn, đó là màu của áo mới, của chợ hoa, của những tấm biển chúc mừng.
Với người xa quê, đó có thể là màu của đôi mắt mẹ đỏ hoe khi tiễn con đi, hay màu son trên má người yêu khi hẹn gặp đầu năm.

Mỗi sắc đỏ là một mảnh ký ức.
Nó không nằm trong vật thể, mà nằm trong cảm xúc.
Giống như khi ta nhìn thấy một cành đào nở sớm trong vườn nhà ai đó, bỗng nhiên muốn về quê ngay lập tức – chẳng vì gì cả, chỉ vì nhớ cái không khí ấy.
Tết không phải là một ngày, mà là một chuỗi ký ức được kích hoạt bởi những dấu hiệu nhỏ nhoi.

Khi thành phố bắt đầu thay da đổi sắc

Mỗi năm, thành phố đều có một khoảnh khắc đặc biệt – khi sắc đỏ bắt đầu thắng thế trên bảng màu của đường phố.
Biển hiệu đổi sang tông đỏ, xe cộ mang theo quà gói giấy đỏ, những quán cà phê treo thêm dải đèn lồng nhỏ, và những cửa hàng lưu niệm bày ra hàng trăm bao lì xì in hình mới.
Người ta bắt đầu nói về “gói quà”, “đặt bánh”, “chốt đơn Tết”.
Và thế là, dù mới đầu tháng Mười hay Mười Một, không khí đã dần khác.

Tết là chiến dịch lớn nhất của cảm xúc.
Chẳng cần ai hô hào, mỗi người tự nhiên sẽ bước vào “chế độ Tết”: mua nhiều hơn, cười nhiều hơn, và cũng nhớ nhà nhiều hơn.
Thành phố không đổi, nhưng lòng người đã thay – tất cả chỉ vì những chấm đỏ nhỏ bé bắt đầu xuất hiện khắp nơi.

Khi lòng người cũng muốn được làm mới

Có lẽ Tết không chỉ đến để sum họp, mà còn để “reset” cảm xúc.
Một năm đi qua, ai cũng có mệt mỏi, đổ vỡ, những chuyện chưa kịp làm xong. Nhưng cứ đến khi sắc đỏ xuất hiện, tự nhiên ta lại thấy muốn “bắt đầu lại” – như thể màu ấy mang năng lượng tươi mới, dọn sạch những điều cũ kỹ.
Có người gọi đó là “hiệu ứng năm mới”, nhưng với người Việt, nó là “hiệu ứng Tết”.
Một niềm tin giản dị rằng, chỉ cần sang năm khác, mọi chuyện rồi sẽ khác.
Và thế là, màu đỏ ấy không chỉ tô lên phố phường, mà còn tô lại trái tim ta – khiến ta thấy mình được hồi sinh.

Khi Tết chỉ còn là chuyện của cảm giác

Tết giờ đã khác xưa: ít người gói bánh, ít nhà chưng đào, mọi thứ được gói gọn trong vài click đặt hàng.
Nhưng có một thứ chưa bao giờ thay đổi – đó là cảm giác “Tết đang đến”.
Cảm giác ấy vẫn xuất hiện y nguyên, mỗi khi ta bắt gặp màu đỏ đầu tiên.
Có thể là tấm thiệp ai gửi, logo một thương hiệu đổi sang màu đỏ, hay ánh đèn phản chiếu trên gương xe giữa buổi chiều cuối năm.

Cảm giác ấy khiến ta chậm lại, muốn ngẩng đầu nhìn quanh, muốn gọi về nhà hỏi xem “Tết năm nay mình ăn gì”, muốn lên lịch dọn dẹp, muốn bớt than vãn để kịp tận hưởng một chút “cuối năm”.

Khi màu đỏ là lời hẹn không nói

Mỗi năm, Tết đều trở lại. Nhưng mỗi năm, cảm xúc lại khác.
Thế nên, màu đỏ đầu tiên của mỗi mùa cũng giống như một lời hẹn – nhắc ta rằng, dù đi xa đến đâu, dù bận đến mấy, vẫn có một mùa chờ ta trở về.
Không ai biết chính xác khi nào Tết bắt đầu,
chỉ biết rằng, khi màu đỏ đầu tiên xuất hiện – Tết đã nằm trong tim mỗi người rồi.

Và khi…

Tết không ồn ào. Nó bắt đầu bằng một ánh nhìn, một hơi thở, một sắc đỏ trên phố đông.
Và từ đó, hành trình trở về – cả trong tâm hồn lẫn trong những chuyến xe – bắt đầu.
Đó là khoảnh khắc không ai định nghĩa được, nhưng ai cũng cảm nhận rõ ràng:
Tết – đã đến, chỉ cần ta sẵn sàng nhìn thấy màu đỏ đầu tiên.

0 0 votes
Đánh Giá Bài Viết
Subscribe
Notify of
guest
0 Bình Luận
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments